Hành trình dài đã bước gần đến kết thúc. Những ngày cuối cùng còn lại ở học kỳ quân đội, niềm vui thì nhiều nhưng nỗi buồn cũng không hề ít. Ngày mà chiến sĩ bắt đầu quen với sự có mặt của nhau, quen với các buổi học kỹ năng, với môi trường rèn luyện thì cũng là những ngày gần cuối của chương trình. Bảy ngày trôi qua mau quá. Một chiến sĩ bảo với mình rằng những ngày đầu đi, bạn ấy thấy thật nhạt. Nhạt vì này là ba mẹ bắt đi, là nơi toàn người lạ, là những anh chị suốt ngày tỉ tê tâm sự đủ điều, đôi khi còn la mắng nữa.
Ngày hôm nay là ngày thứ 7 của hành trình, là chỉ còn 1 ngày nữa thôi, chiến sĩ sẽ được về với vòng tay mẹ cha. Nơi Vũng Tàu đầy nắng gió này đây, chiến sĩ nghe rõ mùi cuộc sống, mùi của lo toan, của những bộn bề nơi người dân miền biển. Họ tuy không giàu vật chất nhưng đậm nghĩa đậm tình. Các chiến sĩ được di chuyển đến vùng đất Long Hải, ngay làng ven biển để cũng trải nghiệm với ngư dân đánh bắt cá, ngồi thuyền thúng, kéo cá, gỡ lưới,… Những ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh của chiến sĩ gỡ từng mắc lưới, kéo ra nào là mực, tôm (cả tôm tít), cua, cá mà nhìn vui đến lạ. Có lẽ đây là lần đầu tiên các bạn được trải nghiệm này. Điều đấy không những giúp chiến sĩ hiểu biết thêm về cuộc sống muôn màu xung quanh mà còn giúp lồng ghép thông điệp của ban chỉ huy là chiến sĩ phải gần gũi, sát sao với đời sống nhân dân. Sau khi gỡ lưới xong, các chiến sĩ được thử ngồi thuyền thúng ra khơi. Từng lượt 7 bạn liên tiếp được xếp trên 1 thúng. Năm thúng lần lượt ra khơi mang những chiến sĩ của chúng ta đi làm nhiệm vụ.
Hành trình trải nghiệm cuộc sống dân chài, các chiến sĩ đi bộ khoảng 1km về phía “Ngọc làng Nam Hải”. Nơi đây các bạn được thắp hương cho Cá Ông và tìm hiểu sơ nét về hình thành của Miếu. Ngay sau lúc này, chiến sĩ được trở về lại trung tâm văn hóa huyện để cùng ăn cơm và thay đồ.
Bụng cũng đã no, các chiến sĩ nhanh chóng tận dụng thời gian tập lại những bài đồng diễn và đội hình đi đều. Những tưởng sẽ dẫn quân tiến vào thắp hương đài tưởng niệm chị Võ Thị Sáu ở đất đỏ nhưng vì điều kiện không cho phép nên chỉ đơn thuần thắp hương, dâng hoa lên, tỏ lòng thành với chị Sáu. Nhìn chiến sĩ uy nghiêm dưới bộ đồng phục, gương mặt ánh lên sự tự hào và lòng biết ơn sâu sắc, mình tin qua huấn luyện, chiến sĩ đã phần nào trưởng thành hơn, điềm đạm hơn. Mình chợt nhớ đến bài thơ “Gửi con” mà bất chợt mình lướt Facebook thấy được của một phụ huynh viết cho con trong khi chia sẻ hình ảnh con đang huấn luyện. Mình xin phép được đăng tải dòng thư đó như sau:
GỬI CON
Này chàng trai hãy mạnh mẽ kiên cường
Dẫu khó khăn thì cũng gắng vượt qua con nhé
Đời trải nghiệm không bao giờ sướng cả
Phải khổ luyện gian nan mới thành người
Con xa nhà phải biết tự lo toan
Không ba mẹ ở bên để giúp đỡ
Con của mẹ phải là người mạnh mẽ
Như tất cả những gì mẹ đã dạy con
Luôn mỉm cười dẫu sóng gió đến đâu
Chỉ như thế con mới thành người lớn.
Thật lòng, đọc dòng thư này, bản thân mình không thể ngăn dòng nước mắt. Mình cảm nhận được sự thương yêu to lớn người mẹ dành cho con. Mình hiểu được sự kỳ vọng lớn lao đặt vào con sau mỗi khóa huấn luyện. Mình khẳng định rõ hơn nữa những việc mình đang làm là gì, phải làm như thế nào, mục đích hướng đến ra sao. Nhớ lại tường chiến sĩ lúc mình khoác vai vào ngày nhận quân, đến giờ sao khác quá. Da chiến sĩ đen đi vì nắng gió thao trường, vì huấn luyện. Giọng khàn đi vì phải hô to những khẩu hiệu, vì cỗ vũ đồng đội những lúc thi đua, hay vì tâm sự, chơi đùa với nhau quá nhiều. Nhớ những khi chiến sĩ giải ra mật mã, mà mình thì đặt mật mã hơi dễ thương. Thế là được Chiến sĩ khen mãi thôi. Các bạn còn chọc quê mình nữa chứ, khác hẳn những ngày đầu bỡ ngỡ, đến nói chuyện cũng còn dè chừng, đến chơi vẫn ngại nắm tay.
Bảy ngày, một chặng đường không dài nhưng đủ để mình thấy được bước tiến của 148 chiến sĩ Thiểu niên anh hùng “hành quân” trên con đường này rõ từng bước một.
Chưa về mà mình đã bắt đầu nhớ… đã thấy nhớ, đã thấy một sự chia ly nhè nhẹ rồi. Tối nay, Các chiến sĩ được học về sự tự tin, về “kích neo” bản thân, không để bản thân kìm hãm tại một giới hạn. Thầy Nguyễn Hồng Phong giảng rất nhiều về việc phải mở lòng mình ra, tin tưởng vào việc mình làm, hòa mình vào thiên nhiên để năng lượng của mình được gửi đến một cách vô tận. Chiến sĩ hiểu được qua bài giảng của thầy là không đặt bất kì giới hạn nào cho bản thân, không quá suy nghĩ đến giới hạn ảo nhưng phải suy nghĩ đến kết quả để hướng hành động được thực hiện đến mục đích đó. Có như vậy, chiến sĩ sẽ dễ dàng vượt qua thử thách, thấy thử thách đó chỉ là chường ngại trên con đường tiến đến kết quả ban đầu đã đặt ra chứ không biến thử thách đó thành giới hạn ảo để dừng hành động của mình lại.
Đêm nay, từng chiến sĩ cùng thể hiện khí thế qua việc kích neo bản thân, để năng lượng tối đa để “Đi trên than hồng”. Than được đốt cháy từ củi, đỏ hừng hực. Vậy mà các chiến sĩ dám tự tin bước qua một cách hiên ngang, chân chạm than nhưng không phỏng. Nghe tên mục huấn luyện thôi đã khiến ý chí có phần ngần ngại chứ đừng nói chi đứng trước con đường 3m đầy than để bước qua. Nhưng xin thưa với quý phụ huynh, đủ 108 chiến sĩ bước đi không sót một thành viên nào ở lại. Có chiến sĩ còn bước đi 2 lần, có những chiến sĩ nhỏ tuổi cực kì, nhưng lòng gan dạ thì chẳng thua kém anh chị khác. Đó là sự tự hào ánh lên trong mắt chiến sĩ khi đến đích, bạn còn không tin mình đã làm được, đã rất bản lĩnh, kiên cường đến mức nào.
Ba mẹ hãy chờ chiến sĩ về nhé, chiến sĩ sẽ kể cho ba mẹ nghe thật chi tiết. Còn bây giờ chiến sĩ phải đi sinh hoạt tiểu đội đêm cuối cùng rồi, phải chơi thật vui với đồng đội để thu lượm nhiều hơn nữa những kí ức đẹp về học kì quân đội Thiếu niên anh hùng. Chiến sĩ hẹn bố mẹ 17h ngày mai 20/6/2017 tham gia lễ trưởng thành với chúng con nhé, sau đó con sẽ trở về lại bên vòng tay bố mẹ thân yêu.
Hành trình ngày mai phải vượt núi Thánh giá ngay tượng Chúa giang tay sẽ không kém phần khó khắn, thử thách. Chiến sĩ ngủ ngon và nạp lại thật nhiều năng lượng nhé.
Thương yêu nhiều lắm các chiến sĩ của chị!
Chỉ huy phó: Thùy Ngân