NHỮNG YÊU THƯƠNG ĐÃ ĐƯỢC ĐONG ĐẦY

2862

“Đôi khi, phải ở những giây phút cuối cùng con người ta mới cảm nhận được sự quý giá của những khoảnh khắc đã qua, mới thấu hiểu, mới ngỡ ngàng vì những điều đã đánh mất”.

“Xa” – nghe từ đó mà thấy trống rỗng.Mới đó mà hơn hai tháng trôi qua, thời gian bay vút vô tình tựa gió, không đợi ai bao giờ.Tôi nhớ mãi ngày bước vào những từng chương trình khi đó tất cả đều lạ lẫm, đều mới mẻ và chúng tôi đã gặp được nhau. Một tình cảm tưởng chừng mờ nhạt với vài ba ngày để đi, để ăn – ngủ hay sinh hoạt như cách mà chúng tôi hay gọi! Nhưng không, tất cả những điều ấy thật vô nghĩa khi hai ngày cuối cùng chúng tôi bên nhau – thật đông đủ như chưa từng có sự chia ly.

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang ngồi và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: 11 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng, đám đông và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang cười, ngoài trời và cận cảnh

Trong hình ảnh có thể có: 4 người, mọi người đang cười

98 con người đến từ nhiều lớp khác nhau, với những lời động viên, khích lệ và mong mỏi gặp lại nhau của các anh/chị Điều phối viên“Mong lắm một ngày được gặp lại, gặp lại những gương mặt ngây thơ, ngô nghê, đáng yêu như ngày nào.Anh luôn mong một ngày được gặp lại các em như thế đấy.Còn các chiến sĩ nhí của anh thì sao?Các em có mong một ngày được gặp lại các bạn, các anh chị điều phối viên không?” hay “Chào tháng 7, chào những yêu thương đã được đong đầy” “Câu trả lời vẫn còn đang dang dở…Bởi vẫn còn nuối tiếc bao hoài niệm dấu yêu”.

Chúng tôi gặp lại nhau, hòa vào nhau, từng ánh mắt, nụ cười, cái vẫy tay và kết bằng một cái ôm thật chặt, một khóe mắt cay cay với câu nói “Năm sau gặp lại!”.Thế đấy, hai ngày tham gia chương trình của chúng tôi tại Trung tâm Thanh thiếu niên miền Nam (cơ sở Vũng Tàu) như thế đấy! Trọn vẹn – Đủ đầy những tình cảm.

Ở đó, ngày đầu tiên chúng tôi được đi tham quan Nhà lớn Long Sơn cùng nhau, được len lõi qua từng ngỏ nhỏ, từng thớ gỗ cũ kỷ bạc màu thời gian theo năm tháng nhưng vẫn rực sáng ánh hào quang về một thời đã qua, thời ông cha đã gầy dựng cuộc sống này – thật đẹp. Để rồi sau đó, được dùng bửa trưa trên Nhà Bè Sông Chà Và với những món ăn hải sản tươi sống do người dân tại xã đảo Long Sơn này thực hiện như cái cách mà họ chào chúng tôi, thiên nhiên chào chúng tôi bằng cái nắng thật đẹp, thật chan hòa với những gợn sóng lăn tăn vỗ vào mạn thuyền khi chúng tôi di chuyển tham quan.

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang đứng

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang đứng và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: 5 người, mọi người đang đứng và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: 20 người, mọi người đang cười, mọi người đang ngồiTrong hình ảnh có thể có: 9 người, mọi người đang cười, trong nhàTrong hình ảnh có thể có: 4 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng, mọi người đang ngồi, trẻ em và ngoài trời

Chiều đến, chúng tôi lại cùng hòa mình vào từng nhịp thở như ở những chương trình trước – đêm Viết tiếp tuổi thanh xuân bằng những bài hát, điệu nhảy tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, tuổi thanh xuân rực lửa. Để cuối cùng, khép lại ngày đầu tiên bằng ánh lửa bập bùng cháy sáng, những điệu nhảy, những món ăn khuya đậm chất đêm Ngàn sao hội tụ về lại chốn này. Cộng thêm những tiếng nhạc acoustic nhẹ nhàng, du dương như “bùng cháy lên” những yêu thương.Đó là những gì mà anh/chị BTC, ĐPV muốn dành tặng cho tất cả các chiến sĩ của mọi người một sự cảm ơn, sự trìu mến và tin tưởng rằng, các em – những chủ nhân tương lai của đất nước sẽ sống tốt, sống có ít, cách mà anh/chị đã từng chỉ dạy các em trong chương trình.

Đêm nay, có lẽ là đêm mà các chiến sĩ của chúng tôi sẽ ngủ rất ngon đây. Vì lâu rồi, các em chưa có cơ hội được ngủ gần “đồng đội” mình, bạn bè mình thân mật như thế này! Các em sẽ tâm sự cùng nhau chứ? Hỏi han nhau vài lời? Động viên, khích lệ nhau?Và một cái hẹn kết lại bởi một giấc mơ ngọt ngào vào năm sau khi cùng nhau tham gia chương trình ở một địa điểm hoàn toàn mới.

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang đứng

Trong hình ảnh có thể có: 6 người, mọi người đang cười

Trong hình ảnh có thể có: 11 người, mọi người đang cười, mọi người đang ngồi

Trong hình ảnh có thể có: 9 người, mọi người đang cười, giày

Trong hình ảnh có thể có: 4 người, mọi người đang khiêu vũ, mọi người đang đứng và đêm

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang cười, ngọn lửa, đêm và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: 9 người, mọi người đang cười, mọi người đang ngồi

Vũng Tàu ngày chủ nhật đón chúng tôi bằng cái nắng ngọt nhẹ, khí trời se se lạnh bởi những cơn mưa phùn lất phất.Chúng tôi cùng nhau ra biển vận động, chơi một số trò chơi nhỏ để cùng nhớ lại những kỷ niệm (chắc có lẽ Thiếu Niên Anh Hùng và Hải quân là nhớ nhất). Đâu đó vẫn cứ vang lên bài “Biển xanh lắm, bé chẳng dám tắm đâu. Biển xanh lắm, bên bờ cát trắng phau… Bé nghịch cát xây bao nhiêu nhà lầu…” khi tất cả nối nhau từng hàng đi về lại Trung tâm với những giọng hát trong trẻo của tuổi mới lớn, ngọt ngào.

Buổi cơm trưa lúc chia tay sau bịn rịn, luyến lưu. Các chiến sĩ cùng hô lớn một lần nữa “Mời cả nhà ăn cơm” như nhớ lại tất cả kỷ niệm được gọi gọn trong những từ như thế! Vẫn ánh mắt ấy, nụ cười ấy nhưng sau thấy gợn chút buồn, chút nhớ.

“Ôi!ước gì ta không hề biết nhớ
Để lòng mình thanh thản lúc chiều buông
Ôi! ước gì ta chưa hề gặp gỡ
Để vô tư trong sáng mãi tâm hồn”

Giờ chia tay cũng đã đến, chúng tôi như có cảm giác không muốn chia xa nơi này, Vũng Tàu cũng thế! Mưa.Những hạt mưa vẫn đan xen hòa lẫn trong từng cơn gió lạnh buốt da, âm thanh của gió của mưa, và tiếng xào xạc của những chiếc lá khô ven đường dường như hợp lại thành một bản hòa tấu lúc như tiếng khóc nhẹ nhàng, lúc như lời trách móc thở than, hờn tủi. Khi trong chúng tôi nỗi buồn khe khẽ tìm về, chúng tôi cứ lầm lũi dưới cơn mưa để lên xe. Trở về nhà.Bịn rịn.Luyến lưu nhưng đâu đó có “Những yêu thương đã được đong đầy”.

Hẹn gặp lại vào những ngày gần nhất! Hạ của nhớ thương, năm 2017.

Bình luận Facebook