HỌC KỲ QUÂN ĐỘI: THÁNG NGÀY THANH XUÂN

2673

Viết tiếp vào những tháng ngày thanh xuân của tôi bằng bốn chữ “Học kỳ quân đội”…

Thanh xuân của một con người vốn dĩ rất tươi đẹp nhưng nó có làm chúng ta hạnh phúc, có cho chúng ta những niềm vui giống như sứ mệnh của nó hay không đó chính là nhờ vào bản thân của chúng ta. Chúng ta thờ ơ, vô cảm mặc cho thanh xuân mình trôi qua, để cuộc sống lặng trôi thật tẻ nhạt, u buồn. Hay chúng ta trân quý, bắt từng khoảnh khắc, ôm trọn thanh xuân vào lòng cho dù có những gai góc, những thử thách để cảm nhận cái tươi mát mà thanh xuân đang mang lại, khơi lên ngọn lửa của tuổi trẻ, ngọn lửa của nhiệt huyết, của những đam mê, của những khát khao. Đó chính là do chính bản thân của chúng ta quyết định! Tôi nghĩ thanh xuân tuổi 19 của mình sẽ rất nhạt nhẽo nếu như không có “Học kỳ Quân đội”!…

Lần mò theo những bước chân của năm tháng, tôi nghĩ cuộc sống của mình thật vô vị, chẳng có gì đổi mới. Là một đứa từ dưới quê lên Sài Gòn để học tập.Suốt ngày tôi chỉ biết đi học, rồi về nhà, đôi ba ngày rảnh rỗi thì đi làm thêm.Cuộc sống cứ vòng quanh thế đấy, tôi cảm thấy cuộc sống thật chán chường. Để rồi, một ngày bước qua đời tôi, như một cơn mưa tưới qua một cánh đồng nắng hạn. Đó chính là ngày tôi biết đến bốn chữ “Học kỳ Quân đội”.Bởi vì, nơi đó cho tôi những cảm xúc chân thực, những tình cảm chân thành, những bài học quý giá mà thiết nghĩ ai không một lần trải qua thì thật lãng phí tuổi thanh xuân của mình.Nơi đó có cả những nụ cười và những giọt nước mắt trong hạnh phúc. Bạn có tò mò ở đó có gì vui mà sao tôi lại nói như thế, để tôi sẽ kể cho bạn nghe, nghe về những gì tôi đã viết vào cuốn nhật ký thanh xuân của mình bằng bốn chữ “Học kỳ Quân đội”.

“Được gặp nhau là duyên, mà xa nhau là hết nợ”. Người ta thường nói như thế, nhưng tôi thì không nghĩ như vậy vì khi xa nhau chúng tôi còn nợ nhau rất nhiều, mà nhiều nhất chính là cái tình của những con người được gọi là: Điều phối viên. Chữ duyên đã mang những con người xa lạ đó lại gần với nhau để rồi gắn kết nhau bằng chữ nợ thân thương.  Một tháng làm việc chung với nhau, họ quan tâm nhau, chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau vui, cùng nhau buồn, cùng nhau cười, cùng nhau khóc. Họ đến với nhau bằng những gì chân thành nhất, ấm áp nhất, họ đã gắn kết với nhau bằng tình anh em đồng đội. Để rồi khi chia xa, họ chỉ kịp trao cho nhau những cái ôm trong sự luyến tiếc mà chợt nhận ra: tình đồng chí sao mà ấm áp, mà dễ thương đến vậy!

Thời gian như một dòng nước chảy qua kẽ tay, chảy thật nhanh, thật hối hả chỉ để lại cái mát lạnh ở lòng bàn tay như trao lại chút kỷ niệm để vương vấn, để nhớ về. Thật vậy, sáu ngày diễn ra học kỳ, nó trôi qua thật nhanh và chỉ để lại những kỷ niệm.Cùng ăn, cùng ở, cùng sinh hoạt với các chiến sĩ, sự ngây thơ, hồn nhiên của các em cứ làm tôi nhớ mãi. Xa rồi đó, nhưng sao cứ nhớ mãi, nhớ cái đứa hay khóc nhè trong tiểu đội, nhớ những cái bạn mà hay nhớ nhà rồi lén lén khóc, kéo cái áo lên che mặt vì mắc cỡ, nhớ luôn các anh chị lớn luôn làm gương, quan tâm, chăm sóc các em, hay cả những bạn nghịch ngợm hay chọc phá bạn, và nhớ cả tiểu đội trưởng ngoan hiền. Cũng không thể nào quên đi sự ngô nghê, dễ thương, lúc nào cũng hồn nhiên như những thiên thần của các em.Làm sao có thể quên được khi đã trót đặt cả tấm chân tình.

Mặc dù đã xa nhau nhưng trong lòng vẫn còn nhớ nhau mãi, biết bao kỷ niệm chất chứa mà đâu có thể diễn tả thành lời.Xa rồi cái ký túc xá thân thương, xa rồi cái hội trường ngày ngày học tập, chơi đùa và xa rồi mấy đứa bạn cùng phòng, cùng tiểu đội. Ngày chia tay, anh nói với các em hãy nhìn sang những người bạn bên cạnh mình và nhớ thật kỹ gương mặt của bạn. Để xa rồi còn nhớ về nhau.Nhưng anh tin chắc rằng, những người anh em đồng đội của mình, các em đã khắc ghi sâu vào trong tâm trí rồi đúng không?Những kỷ niệm về đồng đội, về chiến sĩ tí hon, về chương trình anh mong các em hãy để nó trở thành những kỷ niệm thật đẹp. Và các em hãy gói nó lại, đem cất thật sâu, thật kỹ vào một góc ở tâm hồn, đến một lúc nào đó các em có nhớ về hãy lấy nó ra, cẩn thận tìm về những cảm xúc vẹn nguyên ngày nào.

Thời gian vốn vĩ không chờ đợi một ai và cũng không một ai có thể nắm giữ được thời gian. Cái mà ta giữ được khi thời gian trôi qua chính là những hạt giống nằm sâu trong tâm hồn.Đúng thế, trải qua một tháng, tôi đã có cho mình những hạt giống quý giá.Đầu tiên phải kể là hạt giống tình bạn vì ở đó tôi có thêm những người bạn chân thành và sâu sắc.Tôi góp nhặt cho mình hạt giống của sự học hỏi, của những kinh nghiệm sống, những kỹ năng mềm.Tôi gieo vào đầu mình một hạt giống của sự yêu thương, san sẻ, và quan tâm. Và tôi có hẳn một hạt giống về tình yêu bao la, tôi yêu trẻ con, tôi yêu hết những thứ xung quanh, cho dù những thứ đó có làm tôi đau buồn, bởi vì mỗi một con người, một điều gì đó đi ngang đời ta đều để lại trong ta những bài học quý giá… Tôi đã thật sự thay đổi rất nhiều! Xin được cảm ơn những người đã bước qua đời tôi, cảm ơn chương trình, cảm ơn Trung tâm SYC.

Đã qua rồi những ngày tháng kề cận bên nhau, giờ đây mỗi người một nơi. Nhưng cảm xúc của những giây phút nói lời cuối cùng cho nhau, vẫy tay chào tạm biệt sao nó vẫn còn hiện mồn một ra đây mỗi khi nhớ về, cổ họng cứ nghẹn cứng lại. Xa rồi, đã xa nhau thật rồi! Ừ thì có buồn đó,có luyến tiếc, có nhớ thương nhưng rồi chúng ta cũng phải về với ba mẹ, vì đó mới là nhà của chúng ta, mới là nơi có thể che chở cho chúng ta. Dẫu biết là vậy, nhưng sao nước mắt ở đâu cứ rơi, chắc là tại vì mắt không ngoan, không nghe lời!.Mong lắm một ngày được gặp lại, gặp lại những gương mặt ngây thơ, ngô nghê, đáng yêu như ngày nào.Anh luôn mong một ngày được gặp lại các em như thế đấy.Còn các chiến sĩ nhí của anh thì sao?Các em có mong một ngày được gặp lại các bạn, các anh chị điều phối viên không? Nếu muốn thì hãy nhanh tay đăng ký chương trình Hội quân – Hội Tụ Anh Tài vào ngày 15 – 16/07/2017 tới này tại Vũng Tàu để biến những mong ước của mình trở thành sự thật nhé. Mong một ngày được gặp lại các em!

Nguyễn Trí Ngân

Điều phối viên các lớp Chiến sĩ Tí hon

Bình luận Facebook