CHIẾN SĨ ĐẤT THÉP THÀNH ĐỒNG – NGÀY NỖ LỰC KHẲNG ĐỊNH BẢN THÂN MÌNH – TRANH TÀI HƠN KÉM

1582

 

Sáng ngày thứ 5 rất lạ. Lạ từ con người đến không khí. Trên môi chiến sĩ đã có chút lời buồn.Buồn vì đoạn hành trình này chỉ còn vỏn vẹn 3 ngày nữa thôi, buồn vì sắp xa nhau rồi, vì chút luyến tiếc nơi đất này. “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”

Nhịp thở của đất trời cũng lạ lẫm hẳn, chắc do lòng người có chút sóng ngầm, nên cảm nhận nhịp đất trời cũng thay đổi theo. Chim chẳng còn hót nữa, nắng không buồn chói chang, và không gian như yên hơn đỗi bình thường. Đã thế, bắt đầu ngày mới bằng buổi đi viếng thăm nhà truyền thống và thắp hương cho các thế hệ anh hùng tại nơi sư đoàn 9, đất Củ Chi này càng khiến lòng chiến sĩ như chững lại.

Trong hình ảnh có thể có: 10 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang đứng và trong nhà

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang đứng và trong nhà

Trong hình ảnh có thể có: 4 người, mọi người đang đứng

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang đứng

Trong hình ảnh có thể có: 6 người, mọi người đang cười

Các em đang nhớ gì? Có phải đang thầm hồi tưởng quá khứ gian khó, khổ sở nhưng lại đầy hào hùng và thấm đẫm tình người trong thời chiến của dân tộc Việt Nam anh hùng không hỡi các chiến sĩ của chị? Chị nghĩ là có, chính vì các em xem điều ấy là đáng giá thì các em mới tranh thủ thời gian như thế. Khi nhận được thông tin sẽ đi thắp hương cho các anh hùng liệt sĩ, tham quan nhà truyền thống, các chiến sĩ đã cố gắng tranh thủ thời gian vệ sinh buổi sáng, thời gian ăn sáng, hàng ngũ được sếp thẳng tắp, nón áo chỉnh tề để mau chóng được hoàn thành nhiệm vụ đầu ngày mà ban chỉ huy giao cho. Con người Việt Nam kì lạ vậy đó ạ, kì lạ từ khi còn nhỏ. Dẫu chỉ là vài tuổi hay đã quá già dặn, họ cũng đều hiểu chiến tranh và những mất mát đau thương đã từng tồn tại bằng chính ngũ quan nhạy cảm của mình. Chỉ khi nhắc đến thời chiến, đến sự hy sinh anh dũng của người lính để đem lại hòa bình cho đất nước, thì mới dấy lên được tinh thần và ý chí quật cường nơi họ.Ở tại thời bình này, mình lấy động lực là gia đình.Tại sao?Vì với mình, sự hy sinh của ba mẹ cho con cái thiêng liêng lắm.Ba mẹ luôn cho đi mà không bao giờ nghĩ đến tương lai sẽ nhận lại được những gì, cho đi một cách vô thức như đó là bản năng sinh tồn của loài.Thế hệ trước luôn dành hết lòng hết dạ cho lứa sau. Mình luôn muốn thổi ý nghĩ đó vào lòng các bạn trẻ đặc biệt là các chiến sĩ học kì quân đội, rằng ba mẹ chỉ có một trên đời, nhà là nơi yêu thương đong đầy nhất, là nơi cuộc sống bắt đầu và tình yêu không bao giờ kết thúc. Các chiến sĩ muốn yêu quê hương, yêu đất nước thì trước hết phải yêu lấy chính gia đình, chính những người thân ruột thịt. Chuyến thắp hương này mang ý nghĩa lớn lao như vậy.

Về đến nhà văn hóa, các chiến sĩ được học về cấp bậc, quân hàm, quân phụccủa các quân binh chủng hợp thành Quân đội Nhân dân Việt Nam: không quân, hải quân, bộ binh, cảnh sát biển và bộ đội biên phòng. Đa số các chiến sĩđều thuộc rất nhanh và trả lời thoăn thoắt các hình ảnh, câu hỏi được đưa ra.Ngay lập tức các chiến sĩ áp dụng để chào hỏikhi gặp các chú bộ đội, chiến sĩ trong đơn vị. Thay vì mọi ngày là “con chào chú” thì nay trở thành “con chào chú thượng úy, chào chú trung sĩ…”.

Trong hình ảnh có thể có: 9 người

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang cười, mọi người đang ngồi

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang ngồi

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và mọi người đang ngồi

Sau giấc ngủ trưa, các chiến sĩ được thực hành băng bó vết thương. Đồng chí Quân y Trần Bửu Bửu đã hướng dẫn rất chi tiết cách băng bó vết thương ở cánh tay, bàn tay, chân và đầu. Nhiều bạn chiến sĩ được thực hành băng bó cũng như bị trở thành người mẫu bất đắc dĩ khiến bài học không khô khan mà ngược lại còn rất sinh động và dí dỏm vì hình dạng sau khi băng của người bị thương. Nhiều tiếng cười giòn tan vang lên trong cả hội trường xua tan đi mệt mỏi của khoảng thời gian hoạt động ban sáng. Chiều, các chiến sĩ tranh thủ tập lại bài văn nghệ của tiểu đội và bài flashmod của trung đội.Cố gắng lên nhé các chiến sĩ, vì đó là những món quà vô giá cho sự nỗ lực trong tập thể để gửi đến ba mẹ thay cho lời cảm ơn đó.

Tối nay là một trải nghiệm dài “Hành quân đêm”, là một ấn tượng sâu sắc mà BCH muốn tạo cho các bạn chiến sĩ, là cái bắt-buộc-phải-có trong học kì quân đội. Nhưng nó khác hành quân của các anh lính lắm ba mẹ à. Vì các anh chỉ đi để xem xét, dò chừng, để đến được điểm tập kết tiếp theo. Còn tụi con-những bạn chiến sĩ này đây, tham gia hành quân đêm còn phải chơi các trò chơi để vượt qua những thử thách của trưởng trạm, phải giải mật thư, phải hỗ trợ đồng đội qua trạm. Có những chiến sĩ phải bị “bom nước” dội vào cho những bạn phía sau tiến lên, phải kết bè để vượt sông, phải gồng mình để xây tháp lấy lương thực, phải vượt qua nổi sợ hãi để chuyền rắn cho đồng đội… Những thử thách đó khiến các chiến sĩ đồng lòng hơn, vững chãi, tự tin hơn trong cuộc sống.

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang đứng, đám đông và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang đứng, đêm và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, đêm, ngoài trời và nước

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, đêm

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang đứng

Đêm về đến trại, các chiến sĩ dưới sự hỗ trợ của anh chị điều phối viên và tiểu đội trưởng, các bạn nhóm bếp lên, tự nấu cho mình nồi nước sôi làm mì gói ăn kèm xúc xích. Ănnhư thế để chiến sĩ hiểu được cuộc sống người lính vất vả dường nào, để chiến sĩ biết rằng hòa bình quý giá ra sao, và điều kiện gia đình đang có phải hài lòng như thế nào. Mặc dù miếng ăn chỉ là mì gói nhưng không hiểu sao vẫn ấm lòng đến lạ. Có lẽ như những tiếng cười đùa, những bàn tán về chuyến hành quân vừa nãy khiến không gian lặng lẽ buổi sáng như xua tan đi mất. Hãy giữ mãi những nét hồn nhiên và thơ ngây như vậy nhé các chiến sĩ.Cuộc sống sẽ cần lắm những lúc như thế này.

Thương yêu những chiến sĩ nằm ngoan ngoãn cuộn tròn trong chăn ấm.Hãy ngủ ngoan và mơ đẹp.Mơ những hoài bão lớn, Giữ niềm tin và Vững bước nhé chiến sĩ yêu quý của chị.Chị sẽ nhớ các em nhiều lắm những khi như thế này.

Yêu các chiến sĩ Đất thép thành đồng 2017!

Ngày 9 tháng 6 năm 2017

Chỉ huy phó: Thùy Ngân

Bình luận Facebook